Trời trở lạnh. Em thiếp đi lúc nào không hay, trên tay vẫn cầm điện thoại với dòng tin nhắn chưa kịp gửi: “Mình gặp nhau được không?”...
Có người từng bảo với em rằng tình yêu bản chất là một tập hợp của mọi loại cảm xúc, mà đã là cảm xúc thì nó luôn luôn phức tạp. Hai chữ “phức tạp” đó em chưa bao giờ hiểu hết, cho đến lúc mình không còn thuộc về nhau nữa…
Ngày chia tay, khoảng cách giữa hai đứa lớn đến mức có thể ôm trọn cả một khoảng trời đầy nắng. Chân em nhỏ bé, bước thế nào cũng chẳng đến anh. Em đã tự nhủ lòng sẽ quay lưng đi thật nhanh, để như người ta thường nói “mắt không thấy, tim không đau”. Em chặn facebook, xóa số điện thoại, tránh né cả con đường đi ngang nhà anh. Để rồi sau đó em đều đặn vào facebook anh bằng một tài khoản khác, vẫn bấm hàng số quen thuộc mỗi đêm về, vẫn viện cớ đi lại rất nhiều lần con đường cũ mong một lúc nào đó có thể nhìn thấy anh.