Như khi anh ấy từ chối tôi, tôi cũng không hề khóc. Phải, tôi đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, tôi không còn đánh rơi những giọt nước mắt quý giá cho những điều không phải dành cho tôi.
Cậu ít tuổi hơn tôi nên chưa bao giờ tôi gọi cậu một tiếng anh, dù cậu có năn nỉ hay dọa nạt tôi, có lẽ vì vậy mà tôi cũng phủ nhận luôn tình cảm tôi có với cậu. Tôi muốn yêu một người lớn tuổi hơn mình, người mà tôi có thể gọi là anh và có thể ở bên cạnh bảo vệ tôi.
Cậu không phải là chàng trai đầu tiên bước vào cuộc đời tôi, nhưng có lẽ là chàng trai kiên nhẫn chờ đợi sự hồi đáp của tôi lâu nhất. 5 năm không dài, nhưng đủ để có được tình yêu mình cố gắng theo đuổi, nhưng tôi lại quá cứng rắn, quá nguyên tắc nên mãi vẫn không thể mở cửa trái tim cho cậu bước vào. Rồi cũng bằng ấy thời gian, tôi mặc định cậu là của tôi và thản nhiên đẩy cậu ra lúc tôi muốn một mình, kéo cậu lại lúc tôi cần người bên cạnh mà không quan tâm đến cảm nhận của cậu. Đó là sự ích kỷ của tôi, là điều có lỗi mà tôi đã gây ra cho cậu trong suốt thời gian dài.
Đã có lúc tôi cảm thấy cậu ngu ngốc và đáng thương khi chỉ sống mà dựa vào tình cảm, cứ thế chờ đợi tôi. Nhưng giờ đây tôi cảm thấy mình còn ngốc gấp trăm ngàn lần so với cậu vì đã không nhận ra cơ hội đến với mình để rồi nó ra đi trong hối tiếc. Tôi càng đáng thương hơn khi theo đuổi một tình yêu cao và xa hơn tình yêu cậu đang theo đuổi. Tôi đã quá tham vọng rồi phải không?
Cuối cùng tình yêu tôi theo đuổi cũng thành cơn gió không thể giữ được, và tôi mất luôn cả cậu.