Mùa đông lạnh. Hay anh quên mất rằng lòng mình đã băng giá từ lâu?
Hà Nội lạnh. Phố thưa người. Dòng đời thôi ồn ã. Căn gác nhỏ lặng im, nằm nghe những cơn gió mùa đông buốt lạnh. Điệu nhạc buồn đâu đó. Một chút nhẹ nhàng, một chút sâu lắng và những nỗi đau tưởng như đã lành lặn phút chốc bỗng vỡ òa với bao đau đớn, bao xót xa. Và ai đó lại một mình với nỗi nhớ mùa đông.
“Làm sao về được mùa đông
Dòng sông đôi bờ cát trắng
Làm sao về được mùa đông
Để nghe chuông chiều xa vắng”
Mùa đông về. Người ta thu mình lại. Người ta sống với kí ức. Người ta gặm nhấm nỗi buồn.
Mùa đông về. Người ta thở dài. Người ta nhìn ra cửa sổ. Người ta nhớ, người ta mơ, người ta lạnh …
Mùa đông về. Người ta chợt muốn có ai đó là tất cả. Người ta muốn quay về với yêu thương và sống với yêu thương.
Mùa đông về. Có vết thương nào rỉ máu, có trái tim nào quay quắt những nhớ thương?
Mùa đông lạnh. Hay anh quên mất rằng lòng mình đã băng giá từ lâu. Những kí ức, những ngọt ngào, những yêu thương tưởng như đã là quá khứ. Phải chăng khi đến đoạn cuối của vòng xoay đất trời, nỗi đau đó lại sống lại với mùa đông? Mọi thứ tưởng như đã bị thời gian xóa nhòa bỗng chốc lại trở lại ngỡ như ngày hôm qua.